Ở Nhà: Một Kiểu Hưởng Thụ Mới Trong Thế Giới Luôn Hối Hả

Khi cảm giác an yên không đến từ những chuyến đi xa, mà nằm gọn trong khoảnh khắc pha một ấm trà, mở một bản nhạc cũ, và để lòng mình được thở.

Tôi thích ở nhà. Cuộc sống của tôi rất đơn giản. Tôi đọc rất nhiều sách. Tôi xem rất nhiều phim. Tôi nghe rất nhiều nhạc. Tôi dắt chó đi dạo. Tôi nấu ăn với gia đình. Ừ, tôi thật là chán.
~ Cillian Murphy

Chẳng phải ai cũng hiểu được niềm vui ấy. Niềm vui của việc không cần phải đi đâu để tìm kiếm thứ gọi là “sống”. Của việc chẳng phải góp mặt ở bữa tiệc nào để chứng minh sự tồn tại của mình. Có những người cảm thấy đủ đầy chỉ bằng một buổi tối yên ắng trong căn nhà của chính họ.

Và nếu không ai rủ bạn đi ăn, không ai nhắn tin hỏi han, các hoạt động xã hội lướt qua bạn như một cơn gió xa lạ, thì có lẽ, bạn nên ăn mừng.

Bởi đó có thể là may mắn lớn nhất bạn có trong cuộc đời này.

Không phải ai cũng đủ can đảm để đi qua những ngày không có ai bên cạnh mà vẫn thấy nhẹ lòng. Không ai quan tâm, không ai hỏi han, không ai chia sẻ, nghe qua có vẻ buồn, nhưng nếu bình tâm lại, đó chính là lúc bạn được tự do. Tự do khỏi kỳ vọng. Tự do khỏi những mối quan hệ giả tạo, những cuộc trò chuyện xã giao rỗng tuếch, những lời hứa chỉ để lấp chỗ trống.

Chúng ta sống giữa một xã hội luôn khuyến khích kết nối, nhưng lại hiếm khi dạy cách tận hưởng sự đơn độc. Thế nên, khi ai đó học được cách một mình pha trà, một mình đi dạo, một mình nấu ăn, đọc sách hay ngắm hoàng hôn, đó không phải là dấu hiệu của sự thiếu thốn, mà là bằng chứng của một nội tâm đủ vững vàng.

Ở nhà, với họ, là một đặc ân. Không phải nơi trú ngụ tạm thời, mà là mái ấm của tâm hồn. Là nơi không bị làm phiền bởi thị phi, không bị cuốn theo tốc độ của người khác, không phải gồng mình để vừa lòng ai. Là nơi để mặc bộ đồ ngủ yêu thích, mở bản nhạc yêu thích, sống cuộc đời mình yêu thích và không cần chứng minh điều gì.

Bản chất của cuộc sống, suy cho cùng, là một cuộc hành trình đơn độc. Và việc nhận ra rằng chẳng ai có thể làm điểm tựa vững chãi bằng chính mình, không phải là bi quan, mà là trưởng thành.

Chúng ta đừng trông đợi điều gì ở bất kỳ ai. Bởi ngoài chính bản thân mình, trên thế giới này chẳng ai có thể là chốn để nương tựa trọn vẹn. Và thà một mình với sự yên ổn, còn hơn phải chìm trong những mối quan hệ lỏng lẻo, giao tiếp hời hợt.

Hãy tận hưởng sự cô đơn thượng lưu của chính bạn, thứ cô đơn không khép kín mà mở rộng ra một thế giới nội tâm phong phú, nơi bạn được sống đúng với nhịp điệu của chính mình.

Vì rốt cuộc, sự an yên chẳng đến từ chốn xa xôi, mà nằm trong chính căn nhà nhỏ, trong những khoảnh khắc một mình mà không cô độc, đầy đủ và thảnh thơi.

Không gây ra phiền não cho người khác là một loại từ bi.
Không gây ra phiền não cho chính mình là một loại trí tuệ!

Editor Pick

Scroll to Top