Năm 30 tuổi, anh chấp nhận bước vào công việc văn phòng sau vài năm miệt mài theo đuổi diễn xuất, vì không thể sống chỉ bằng đam mê. Tiền nhà điện nước tiền từng bữa cơm mỗi ngày buộc anh phải tỉnh táo. Anh biết rõ, thành phố này không dành cho những ai chỉ biết mơ mà không có kế hoạch để tồn tại.

Dù vẫn nhận dự án mỗi khi có cơ hội, phần lớn là những vai nhỏ không tên không thoại hoặc xuất hiện thoáng qua vài giây, anh vẫn làm nghiêm túc. Bởi dù chẳng dư dả thời gian, anh vẫn chưa từng muốn từ bỏ.
Sống một mình trong thành phố hàng triệu người là cảm giác dễ lạc lõng nhưng anh thấy mình đã quen. Những tối đi làm về muộn những bữa ăn lặng lẽ, tiếng thông báo từ điện thoại thay cho lời hỏi thăm, chẳng một ai trò chuyện. Anh chọn đối diện với sự trống trải bằng cách tiếp tục cố gắng. Không để hy vọng tắt hẳn dù chỉ còn là đốm lửa nhỏ.

Khi tuổi trẻ trượt qua không kèn không trống, anh cũng không có nhiều điều để tự hào, cũng chẳng đủ lý do để trách móc. Đã có những lúc anh nản lòng muốn buông nhưng rồi vẫn tự nhắc mình còn sống là còn làm được điều gì đó. Anh không mong nổi tiếng, không chờ may mắn, chỉ mong giữ được một phần con người cũ giữa đời sống thực tế và khắc nghiệt này.
Và nếu một ngày nào đó ước mơ không thành. Ít nhất anh cũng có thể nói rằng “mình đã đi đến tận cùng của nó bằng tất cả những gì có thể.”
Nhưng anh nghĩ, nó sẽ thành.
Anh cũng mong cuộc sống mình ổn hơn, để còn lo được cho ba mẹ sau này.