Có những nơi bạn đến để check-in. Nhưng cũng có những nơi, chỉ cần đặt chân đến, là bạn thấy mình đang được chữa lành. Biển Cẩm Lĩnh – hay còn được gọi bằng cái tên dịu dàng “biển Ngọc Bích” – là một nơi như thế.
Cách thành phố Hà Tĩnh chưa đầy một giờ xe, bãi biển nằm nép mình dưới chân những triền núi xanh rì, kéo dài hơn 4km như một dải lụa trong vắt trải ra giữa đất trời. Biển ở đây không ồn ào náo nhiệt, không hàng quán chen chúc. Thứ giữ chân người ta lại là màu nước xanh trong có thể nhìn thấy đáy, là tiếng sóng thì thầm như lời ru nhẹ nhàng, là những ghềnh đá hình thù kỳ lạ được bàn tay thời gian gọt đẽo suốt bao đời.

Biển Ngọc Bích không mời gọi bằng sự sôi động. Nó quyến rũ người ta bằng cái hoang sơ vừa đủ, bằng một vẻ đẹp chậm rãi và thành thật. Bạn sẽ không thấy gì “hoành tráng” ở đây – trừ cảm giác choáng ngợp khi đứng trước khung cảnh núi biển giao hòa, ánh nắng loang loáng trên mặt nước như những sợi vàng trôi chầm chậm.
Một buổi sáng, bạn có thể dậy sớm đi dạo dưới hàng phi lao xanh mướt, để gió biển hong khô những nghĩ suy trong đầu. Trưa đến, ghé làng chài gần đó, thưởng thức mực nướng, tôm hấp, vẹm xào – tất cả đều tươi như vừa bắt lên từ lòng biển. Và nếu đủ “bụi bặm”, bạn có thể mang lều theo, cắm trại qua đêm dưới bầu trời đầy sao, nghe tiếng hải đăng Cửa Nhượng vươn cao, soi sáng cả một vùng yên bình.
Nhiều người vẫn ví Cẩm Lĩnh là “viên ngọc thô” của du lịch Hà Tĩnh – chưa được mài giũa, nhưng chính vì thế lại giữ được trọn vẹn vẻ nguyên sơ hiếm có. Trong thời đại người ta đi du lịch để “gấp gáp tận hưởng”, thì một nơi như biển Ngọc Bích – nơi bạn có thể chậm lại, thở sâu, sống thật – dường như là món quà không dễ tìm.
Bạn đã từng thấy một bầu trời xanh đến mức tưởng như có thể chạm tay vào? Đã từng lội xuống làn nước mát lạnh đến rợn người, rồi bật cười vì… sướng? Đã từng tìm đến một bãi biển không tên tuổi, rồi lặng lẽ yêu luôn nó?
Nếu chưa, biển Ngọc Bích đang chờ bạn. Và có lẽ, chính bạn cũng đang chờ biển ấy.