#Hômnaynghegì là series giới thiệu các bài hát hay (cũ và mới) cùng những thông tin văn hóa – nghệ thuật khác, định hình gu âm nhạc và cảm thụ.
Quện ra đời từ ba người bạn: Sơn, Uyên và Phát (DJ Ku Chẹo). Họ từng sống trong những đêm dài của nightlife Đà Lạt, nơi ánh đèn và tiếng nhạc hòa vào cơn say bất tận. Cho đến một ngày, họ nhận ra mình cần rời khỏi đó. Không phải vì hết yêu âm nhạc, mà vì muốn tìm lại cảm giác thật – một thứ âm thanh có thể chạm vào đời sống hàng ngày, không cần phô diễn, không cần hoàn hảo.
Những người Quện
Sơn sinh ra ở Đà Lạt. Anh lớn lên cùng những con dốc và buổi sương, chứng kiến thành phố dần đổi thay. Đà Lạt bây giờ sáng rực, tiện nghi, nhưng đâu đó, cái hồn mộng mị từng khiến người ta yêu nó dường như đang phai đi. Trong khi nhiều người tiếc nuối, Sơn chọn cách kể lại câu chuyện ấy bằng âm thanh. Uyên và Phát cùng anh viết nên hành trình đó, âm thầm mà bền bỉ, chỉ với niềm tin rằng âm nhạc có thể giữ lại linh hồn của một thành phố.

“Cái nhìn về Đà Lạt dạo này tiêu cực quá. Bọn mình chỉ muốn nhắc rằng thành phố này vẫn còn nhiều thứ hay ho, vẫn đáng để kể,” Sơn nói, giọng nhẹ như gió.
Thế là họ bắt đầu. Một chiếc bàn DJ kê tạm trên vài chiếc ghế nhựa, một chiếc iPhone 11 quay vội. Ánh sáng tự nhiên, đôi khi máy hết pin giữa chừng. Nhưng giữa sự vụng về đó, có một điều không thể giả – sự chân thành. Cái cảm giác rằng âm nhạc không cần phông nền lung linh, chỉ cần những người cùng tin vào nó.

Rồi những người bạn đến. Người cho mượn máy quay, người giúp dựng video, người đứng xem rồi mỉm cười. Không ai trong họ được trả tiền, cũng không ai hỏi “khi nào nổi tiếng”. Mọi thứ cứ thế lớn dần, tự nhiên như hơi thở của Đà Lạt buổi sớm.
Thành phố và tiếng vọng
Tháng ba năm 2023, Quện tổ chức buổi tiệc đầu tiên ngoài trời. Họ gọi đó là Quện Block Party – một buổi gặp gỡ nhỏ giữa DJ, dancer, nhiếp ảnh gia và người dân địa phương. Khi loa bất ngờ đổ sập, ai cũng chạy tới giúp. Không ai bỏ đi, không ai than phiền. Có người cười, có người xúc động đến rơi nước mắt. Uyên kể, “Phát uống chút rượu rồi ngồi ôm bàn phím mà khóc. Không ai nói gì, chỉ lặng im nghe nhạc tiếp tục vang lên.”

Những khoảnh khắc như thế khiến họ hiểu rõ hơn vì sao mình làm điều này. Bởi âm nhạc, rốt cuộc, không chỉ là âm thanh. Nó là cách con người tìm lại sự kết nối giữa ồn ào và lặng yên, giữa cô đơn và đồng cảm.

Mỗi set nhạc của Quện là một lát cắt của Đà Lạt. Một tiệm cắt tóc, một góc chợ cũ, một quán cà phê không bảng hiệu – tất cả đều có thể trở thành sân khấu. Họ không dọn dẹp, không dựng cảnh, không làm cho mọi thứ “đẹp” hơn. Chỉ để mọi thứ tự xảy ra: tiếng xe, tiếng gió, tiếng trò chuyện lẫn trong giai điệu. Trong sự ngẫu nhiên đó, âm nhạc như đang thở cùng thành phố.
Những video trên YouTube của họ giống như khung cửa mở ra Đà Lạt. Người xem không chỉ nghe nhạc, mà còn được nhìn thấy đời sống – thật, giản dị, không tô vẽ.

Có lẽ, đó chính là điều khiến Quện đặc biệt. Trong một thế giới ngày càng trơn tru, nơi mọi thứ được chỉnh cho sạch sẽ và hoàn hảo, họ lại chọn đứng giữa những âm thanh méo mó, vụn vặt, không cần trọn vẹn. Bởi họ tin rằng, cái đẹp nằm ở đó – trong tiếng trống xen tiếng xe, trong ánh mắt tò mò của người qua đường, trong nhịp sống chưa bao giờ ngừng lại của một thành phố vẫn đang kể chuyện bằng chính âm thanh của mình.

