#NgườitốtViệctốt: Cô giáo vùng sâu ở Lâm Đồng và gần mười năm giữ học trò bằng những bữa cơm yêu thương

Buổi sáng ở xã Quảng Phú, huyện Krông Nô, sương phủ trắng những triền đồi cà phê. Trong căn bếp nhỏ sau dãy lớp học cũ, khói cơm bốc lên, quyện vào mùi củi, mùi nắng và mùi của niềm tin. Ở đó, cô Huỳnh Thị Thùy Dung – giáo viên Trường Tiểu học Võ Thị Sáu đang nhóm lửa cho một ngày mới.

Gần mười năm qua, ngọn lửa ấy chưa bao giờ tắt.

Giữ học sinh bằng những bữa cơm giản dị

Ngày đầu tiên về trường, cô Dung nhìn thấy những đứa trẻ mang cơm trưa trong túi ni lông. Cơm nguội, muối trắng, đôi khi là vài miếng rau luộc. Cô kể: “Thấy thương lắm. Các em ăn mà không dám nhìn nhau. Tôi nghĩ, nếu cứ thế này, sẽ có nhiều em bỏ học vì đói.”

Từ một tấm ảnh chụp vội và dòng chia sẻ trên Facebook năm 2016, câu chuyện của cô lan tỏa. Những người xa lạ bắt đầu gửi gạo, tiền, thực phẩm – những tấm lòng cùng góp thành bếp ăn tình thương đầu tiên của trường. Tháng 12 năm ấy, 100 học sinh được ăn trưa miễn phí, mỗi tuần một bữa.

Cô giáo Huỳnh Thị Thùy Dung – Trường Tiểu học Võ Thị Sáu (xã Quảng Phú, tỉnh Lâm Đồng) ân cần chăm sóc mỗi khi học sinh bị ốm đau. Ảnh: Đỗ Lâm

Ba năm sau, nhờ vận động thêm các mạnh thường quân, cô Dung xây được căn bếp mới trên mảnh đất 1.200 mét vuông. Mái tôn, bàn ăn, nồi cơm công nghiệp – những thứ tưởng bình thường, ở đây trở thành biểu tượng của một hành trình.

“Nếu một bữa cơm có thể giúp một đứa trẻ không bỏ học thì mọi công sức mình bỏ ra đều xứng đáng,” cô nói.

Giờ đây, gần 200 học sinh được ăn trưa ba đến bốn bữa mỗi tuần. Giữa tiếng cười, tiếng chén bát, cô đi từng bàn, dỗ đứa nhỏ biếng ăn, chia thêm phần cho đứa lớn. Với cô, từng bữa cơm là một lời hứa – rằng các em sẽ không bị bỏ lại.

Người gieo hạt giữa núi rừng

Không dừng lại ở bếp ăn, từ năm 2019 cô Dung bắt đầu gây quỹ đỡ đầu học sinh nghèo. Gần 1,5 tỉ đồng đã được cô vận động, gửi đến hơn 90 học sinh có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Đến nay, vẫn còn 70 em đang được cô hỗ trợ đều đặn, mỗi tháng từ 500 nghìn đến 2 triệu đồng.

Có em mồ côi cha mẹ, có em bệnh tật, có em sống trong những mái nhà dột nát. Cô kết nối từng nhà hảo tâm để giúp mua sách vở, xe đạp, xây nhà mới. Có bảy mái nhà đã được dựng lên, như minh chứng cho lòng tin và sức lan tỏa của một người phụ nữ bé nhỏ.

Cô giáo Huỳnh Thị Thùy Dung – Trường Tiểu học Võ Thị Sáu (xã Quảng Phú, tỉnh Lâm Đồng)

Câu chuyện khiến nhiều người nhớ mãi là của Đoàn Thị Thảo Nguyên, cô bé mồ côi cha, mẹ bỏ đi, cùng hai chị em tự nuôi nhau. Khi Nguyên chuẩn bị vào lớp 10, cô Dung biết chuyện và âm thầm gửi 1 triệu đồng mỗi tháng để em tiếp tục học. Giờ đây, Nguyên đã trở thành sinh viên Đại học Tây Nguyên. “Nếu không có cô Dung, chắc em đã không thể đi học đến hôm nay,” Nguyên nói, nước mắt lăn dài.

Ngọn đèn không tắt giữa núi đồi

Cô Dung không nói nhiều về những bằng khen hay danh hiệu. Với cô, niềm vui lớn nhất là thấy học sinh của mình trưởng thành, có nghề nghiệp, có lòng nhân ái để quay lại giúp người khác.

Trường Võ Thị Sáu hôm nay vẫn khiêm nhường như ngày đầu cô đến. Nhưng trong sân trường, bếp ăn vẫn đỏ lửa, và những đứa trẻ vẫn ríu rít quanh “cô Dung bếp cơm” – cái tên thân thương mà học trò đặt cho cô.

Giữa vùng đất quanh năm gió núi, có một ngọn lửa âm thầm cháy. Đó là ngọn lửa của lòng nhân ái, của một người phụ nữ chọn ở lại để “giữ học trò bằng bữa cơm”, để những giấc mơ nhỏ không bị gió cuốn đi giữa rừng xanh Lâm Đồng.

Editor Pick

Scroll to Top