Hiệp sĩ Minh cô đơn – câu chuyện cổ tích giữa đời thường

Trong suốt hơn hai mươi năm qua, ở khu vực Làng Đại học – nơi hàng chục nghìn sinh viên từ khắp nơi về học tập và sinh sống – có một người đàn ông âm thầm cống hiến mà không đòi hỏi bất kỳ điều gì. Đó là Nguyễn Văn Minh, 64 tuổi, người được mọi người trìu mến gọi là “Hiệp sĩ Minh cô đơn”.

Biệt danh ấy gắn liền với hoàn cảnh đặc biệt của chú: sống một mình, không gia đình, không giấy tờ tùy thân, mưu sinh với đủ công việc như chạy xe ôm, nhặt ve chai, bơm vá xe. Cuộc sống đơn sơ trong một căn chòi nhỏ, nhưng trái tim của chú Minh chưa bao giờ nhỏ bé.

“Minh Cô Đơn” là biệt danh mọi người đặt cho chú

Sinh viên ở Làng Đại học không ai lạ gì hình ảnh chú rong ruổi trên chiếc xe ba gác cũ kỹ, giúp các bạn chuyển phòng trọ, chở đồ cồng kềnh giữa trời nắng gắt hay mưa lớn mà chẳng đòi một đồng công. Trên xe có tấm biển ghi dòng chữ giản dị: “Minh cô đơn – chuyển đồ miễn phí cho sinh viên”.

“Minh cô đơn – chuyển đồ miễn phí cho sinh viên”

Không chỉ vậy, khi được các mạnh thường quân hỗ trợ chút ít tiền, chú thường dùng toàn bộ số tiền đó mua xe đạp, xe máy tặng cho sinh viên nghèo để họ có phương tiện đi học. Có lần căn chòi tạm bợ của chú bị kẻ gian phóng hỏa, mọi người thương tình quyên góp gần 100 triệu đồng để giúp chú dựng lại chỗ ở. Nhưng chú không giữ lại đồng nào, tất cả đều được đem đi mua xe tặng cho sinh viên khó khăn. Khi được hỏi lý do, chú chỉ cười khề khà: “Tui không vợ con, mỗi ngày chạy giao hàng cũng đủ sống. Để tiền đó cho tụi nhỏ có phương tiện đi học, vui hơn nhiều”.

Hình ảnh chú Minh và các bạn sinh viên trên chiếc xe ba gác miễn phí. – Ảnh: Hội những người ở ký túc xá khu B – KTX ĐHQG TP.HCM

Những câu chuyện về tấm lòng nhân ái của chú Minh xuất hiện khắp nơi. Trần Minh Quang, 26 tuổi, nhớ lại lần giữa trưa nắng chang chang, anh phải dắt bộ vì xe hết xăng. Chú Minh đi ngang, dừng xe và nói: “Hết xăng hả? Mở cốp ra chú cho xăng nè!”. Lúc đó Quang chưa biết chú là ai, chỉ nghĩ thầm: “Đúng là ông bụt giữa đời thường”.

Hiệp sĩ Minh cô đơn

Chú Minh còn được biết đến bởi sự quả cảm. Nhiều lần chú tham gia truy bắt cướp giật, bảo vệ sự an toàn cho hàng chục nghìn sinh viên. Vài năm trước, chú còn tự mình chạy xe gần 100 km để chở nước sạch về cho một vùng đang thiếu nước nghiêm trọng, bất chấp tuổi cao sức yếu. Với nhiều thế hệ sinh viên, chú là hình ảnh của một “hiệp sĩ không áo giáp”, sống và cho đi mà không toan tính.

Lá lành đùm lá rách

Với những ai từng sống ở Làng Đại học, chú Minh không chỉ là người giúp chuyển trọ miễn phí, sửa xe miễn phí hay bảo vệ bình yên khu vực, mà còn là người thắp sáng tinh thần “lá lành đùm lá rách”. Có bạn được chú giúp đỡ lúc mới xa nhà, mang trong lòng cảm giác ấm áp như có người thân ở bên. Có bạn, như chị Ngọc Oanh, vẫn nhớ rõ cách đây 5 năm khi loay hoay chuyển trọ với đống đồ cồng kềnh thì chú xuất hiện, giúp chở đồ một đoạn rồi lặng lẽ đi mất. “Lúc đó mình không kịp cảm ơn, chỉ kịp nhìn tấm biển trên xe ba gác. Với mình, đó không chỉ là một chuyến xe, mà là một điểm tựa tinh thần những ngày đầu xa quê”, Oanh chia sẻ.

Đôi chân hằn in dấu vết năm tháng của chú

Với sinh viên, chú Minh giống như người cha, người bạn đồng hành thầm lặng. Và chính tình cảm ấy đã gieo những hạt giống yêu thương trong cộng đồng Làng Đại học suốt nhiều năm.

Tình yêu thương quay ngược trở lại

Thời gian trôi qua, sức khỏe của chú Minh không còn như trước. Đêm 12.9, chú nhập viện cấp cứu tại Bệnh viện Đa khoa Đồng Nai với chẩn đoán mắc bệnh tim và gan, phải dùng ống trợ thở, truyền dịch và uống thuốc liên tục. Vì không gia đình, không giấy tờ tùy thân, việc điều trị của chú gặp rất nhiều khó khăn. Ban đầu chú không muốn nhập viện, sợ làm phiền người khác, sợ trở thành gánh nặng cho những đứa trẻ mà chú luôn coi như con cháu.

Chú được đưa vào cấp cứu và điều trị tại bệnh viện Đa khoa Đồng Nai, cùng với sự theo dõi và hỗ trợ từ nhiều “nhà hảo tâm”.

Nhưng “hiệp sĩ Minh cô đơn” giờ đây không còn cô đơn nữa. Khi thông tin về tình trạng của chú được chia sẻ trên mạng xã hội, hàng nghìn cựu sinh viên từ khắp nơi lập tức chung tay giúp đỡ. Anh Lê Văn Phong, chủ kênh Facebook Phong Bụi, người đầu tiên chia sẻ câu chuyện của chú, cho biết chỉ trong một đêm đã nhận được hơn 1.400 tin nhắn và 39 email liên quan. Có người hiện sinh sống tận Mỹ cũng gửi thư về: “Mình từng là sinh viên khu A, được chú chở đi tìm trọ. Giờ ở xa rồi, nghe tin chú bệnh mà lòng bùi ngùi. Tuổi trẻ của mình có chú trong đó”.

Chú Minh đang được điều trị ở Bệnh viện đa khoa Đồng Nai
ẢNH: Thanh Mai – Thanh Niên

Những sinh viên từng được chú giúp đỡ nay đã trưởng thành, có mặt khắp mọi miền, cùng chung tay cứu ân nhân năm xưa. Các khoản quyên góp liên tục được gửi về, những lời cầu chúc sức khỏe và bình an cũng tràn ngập mạng xã hội. Hình ảnh này giống như dòng nước mát lành, quay ngược trở về nơi nó đã từng bắt đầu, nâng đỡ người đã dành cả đời để trao đi yêu thương.

Một câu chuyện cổ tích có thật

Câu chuyện về “Hiệp sĩ Minh cô đơn” là minh chứng rằng giữa xã hội hiện đại, lòng nhân ái vẫn luôn tồn tại. Bao năm qua, chú Minh đã sống trọn vẹn cho người khác, và giờ đây, khi chú nằm trên giường bệnh, cộng đồng lại dang tay chở che cho chú.

Đó là câu chuyện cổ tích có thật về việc “ở hiền gặp lành”, về sự tử tế luôn tìm đường quay về. Ở Làng Đại học, nơi hàng nghìn sinh viên từng đi qua, tên tuổi của chú Minh sẽ mãi là biểu tượng của tình người – một minh chứng rằng khi ta sống để yêu thương, sẽ luôn có những trái tim sẵn sàng yêu thương ta trở lại.

Editor Pick

Scroll to Top