Khi cảm xúc không còn vẹn nguyên, bạn nhận ra mình đang lớn

Ba mươi năm cuộc đời, anh đã đi qua đủ hỉ nộ ái ố. Những biến cố, những niềm vui bất ngờ, cả những nỗi buồn âm ỉ kéo dài. Anh từng nghĩ như vậy là đã sống trọn. Nhưng càng lớn, anh càng nhận ra: hình như mình chỉ đi ngang qua cảm xúc chứ chưa bao giờ thực sự ở lại với chúng.

Anh vẫn nhớ rất rõ những chuyện đã xảy ra, nhớ từng gương mặt, từng khoảnh khắc, từng đoạn đường ở Sài Gòn đã đi qua. Nhưng khi cố gắng gọi lại xem mình đã cảm thấy gì lúc đó, anh lại không thể nào chạm tới được. Mọi thứ cứ mờ nhòe, bình thường đến lạ. Như thể anh chỉ là một khán giả đang quan sát cuộc đời mình, chứ không thực sự sống trong nó.

Anh là một khán giả đang quan sát cuộc đời mình
Anh là một khán giả đang quan sát cuộc đời mình

Anh đã quen với việc không nói gì khi buồn. Không để ai thấy mình mệt. Anh học cách nở một nụ cười vừa đủ, trả lời rằng không sao đâu, gật đầu cho xong những cuộc trò chuyện về cảm xúc. Anh trở thành người mà ai cũng nghĩ là ổn, là mạnh mẽ, là hiểu chuyện. Nhưng bên trong, anh đang dần mất đi khả năng cảm nhận thật sự. Những điều từng khiến anh vui đến phát khóc, buồn đến nghẹn lời, nay chỉ còn lại một chút gì đó nhạt nhòa, rồi trôi qua không để lại gì.

Anh từng nghĩ đó là trưởng thành. Rằng mình đã đủ lý trí để không bị cảm xúc chi phối. Nhưng rồi anh thấy mình bắt đầu tiếc. Tiếc những khoảnh khắc đã không sống trọn. Tiếc những cái ôm anh đã từ chối. Tiếc những lần đáng lẽ phải bật khóc, anh lại quay mặt đi. Tiếc vì mình đã dần quen với sự an toàn đến mức không còn dám thật lòng với bất kỳ điều gì nữa.

Anh tiếc nuối tất cả những gì đã đi qua
Anh tiếc nuối tất cả những gì đã đi qua

Anh muốn yêu và được yêu. Muốn có một người để cùng sẻ chia, để khi ngày trôi qua, anh biết rằng mình không chỉ đang tồn tại một mình trong thành phố rộng lớn này. Anh vẫn tin vào sự dịu dàng, vào ánh mắt ấm áp, vào những điều giản dị nhưng chân thành. Nhưng cảm xúc trong anh giờ đây đã chai sạn quá nhiều. Đến mức anh không chắc liệu mình còn biết rung động là gì.

Anh đã từng yêu. Cũng từng hết lòng. Nhưng càng về sau, anh càng sợ. Sợ mở lòng rồi lại thất vọng. Sợ hy vọng rồi lại mất. Sợ chính sự trống rỗng trong lòng mình sẽ làm tổn thương người khác. Vậy nên anh lùi lại. Không bước tới, dù đôi khi rất muốn. Anh chỉ đứng nhìn từ xa, rồi tự dặn lòng: thôi, chắc không dành cho mình đâu.

Anh không còn biết rung động là gì...
Anh không còn biết rung động là gì…

Dù vậy, ở một góc rất nhỏ trong anh, vẫn còn một mong muốn âm thầm. Mong có một người đủ kiên nhẫn. Không vội vàng đẩy cửa, chỉ ngồi yên bên ngoài, cho anh thời gian để tin lại. Một người không khiến anh thấy mình phải cố gắng, mà khiến anh thấy được là chính mình — dù là phiên bản nhiều vết xước.

Anh không chắc mình đã sẵn sàng. Nhưng anh biết mình vẫn muốn. Muốn được sống thật. Muốn được cảm lại những điều đã từng quên cách cảm. Muốn được chạm tay vào một tình yêu đủ dịu dàng để xoa dịu, đủ kiên cường để ở lại.

Và nếu có thể, anh mong một ngày nào đó, khi một khoảnh khắc đẹp đi qua, anh không còn thấy nó chỉ là bình thường nữa.

Editor Pick

Scroll to Top