Có một người, ở một nơi, vào một thời khắc.
Và đôi khi, vào những buổi chiều trời đổ bóng dài trên vỉa hè nứt gạch, anh lại thấy mình quay về đó — Sài Gòn, của những năm về trước. Không phải bằng ý nghĩ, mà bằng một cảm giác lặng lẽ dâng lên từ một mùi hương lạ, một bài hát cũ, hay ánh nắng rơi nghiêng trên tường vàng quán quen.
Anh không còn nhớ rõ hôm đó là khi nào. Chỉ nhớ đường Pasteur vẫn kẹt xe như thường, tiết trời mát mẻ, và cô ngồi đối diện anh trong một quán cà phê tầng hai nhìn xuống đường Hàn Thuyên — nơi người ta vội vàng sống, còn họ thì đang lặng lẽ giữ thời gian.
Không có gì đặc biệt xảy ra. Chỉ là một buổi chiều Sài Gòn trong veo, làn khói thuốc lá từ cả hai, tiếng trò chuyện, hay dòng người qua lại trên đường. Nhưng anh biết, bằng một cảm giác không thể gọi tên, rằng khoảnh khắc đó sẽ đi cùng anh rất lâu mà cho tới bây giờ anh vẫn không có lại được — không vì cô, không vì một nơi nào đó, mà vì chính bản thân anh khi ấy: đơn giản, chân thành, và vẫn còn tin vào những điều chưa xảy đến.
Sau này, khi Sài Gòn trở mình trong những tháng không ai được ra đường, anh thường nằm trong phòng nghe tiếng mưa ngoài hiên mà nhớ về cái thành phố từng nhộn nhịp, từng ấm, từng có cô ngồi bên cạnh anh.
Không phải là nỗi nhớ dai dẳng. Chỉ là một vệt buồn dịu như khói, mỗi lần ghé ngang một con phố quen hay bắt gặp ánh nắng tương tự, là lòng lại bất giác nghĩ đến.
Nostalgia, với anh, không phải là tiếc nuối.
Nó là cách quá khứ nhẹ nhàng khẽ chạm vào hiện tại, để nhắc rằng đã từng có một Sài Gòn như thế — và một người như anh, từng ngồi đó, vào một buổi chiều không hẹn trước.